Sở Dung ngạc nhiên: "Anh định trốn việc à?" Phó Như Hối nhíu mày suy nghĩ một chút rôi vui vẻ đáp: "Nếu gọi xin nghỉ là trốn việc, thì có lẽ là vậy." Tại sao vẻ mặt của anh có vẻ tự hào thế? Sở Dung cạn lời, nhai nuốt rau xanh trong miệng, cô hỏi: "Xin nghỉ không gọi là trốn làm nhưng anh xin nghỉ để ra ngoài dạo phố thì chẳng phải là trốn làm hay sao? Tổng giám đốc Phó, anh không bị sốt đấy chứ?" "Không, anh không sốt." Phó Như Hối nói nghiêm túc: "Anh không phải đi dạo, mà là cân chuẩn bị cho bữa tiệc cuối tuân này tại nhà Phí Tưu nên phải đặt may bộ lễ phục mới." Nói nghe có vẻ rất chính đáng nhưng dù sao Sở Dung và Phó Như Hối cũng so tài với nhau nhiều lần như vậy, đại khái cô vẫn hiểu đôi chút anh là người như thế nào. Khi nói dối ra vẻ chững chạc đàng hoàng, rõ ràng có trăm ngàn lỗ hổng, anh vẫn có thể giữ được khuôn mặt lạnh như tiên.

Ngắn gọn mà nói... Đó là nói dối không chớp mắt! Sở Dung cười lạnh, hỏi: "Tổng giám đốc Phó cần tự mình đi mua lễ phục ư? Và lễ phục nào lại có thể hoàn thành chỉ trong một tuân? Nhà chúng ta đâu phải không có.

Cô không ngân ngại bóc trân mánh khóe nhỏ của Phó Như Hối.

Phó Như Hối nhấch khóe miệng, vờ như tiếc nuối: "Bị bắt quả tang rồi" Thậm chí anh còn không thèm giả vờ nói: "Cô Sở nhìn thấu cũng đừng nói toạc ra như thế. Chừa cho anh mặt mũi, chúng ta ra ngoài dạo một chút được không?”

Sở Dung bĩu môi: "Chẳng có gì thú vị cả, tôi không muốn đi." Sau khi bị từ chối, Phó Như Hối im lặng nhìn Sở Dung. Cô liếc anh, đoán rằng Phó Như Hối đang suy nghĩ cách để lừa cô. Đúng như dự đoán, chỉ sau hơn một phút, Phó Như Hối đã lên tiếng.

Xin em, được không?” Anh nghiêng đầu, với vẻ nũng nịu mâu thuẫn đã học từ đâu đó. Sở Dung: ”..." Sau khi Phó Như Hối đã nói như thế! Sở Dung còn có lý do gì để từ chối?

Cô ăn xong bữa của mình, sau đó cả hai lên lầu nghỉ trưa nửa tiếng. Phó Như Hối thức dậy trước mười phút, chỉnh sửa quân áo xong xuôi rôi kiên nhẫn gọi Sở Dung vẫn đang đắp chăn.

Sở Dung còn chưa tỉnh hẳn, không phải dạng nằm lì như Phó Niên hay Phó Dư. Cô vừa ngáp vừa cố gắng ngôi dậy, mắt vẫn nhắm nghiền trong khi thay quân áo.

Ban đầu, họ không định dẫn Phó Niên và Phó Dư đi cùng nhưng hai đứa trẻ tỉnh giấc và nhìn chằm chằm vào Sở Dung và Phó Như Hối với ánh mắt lấp lánh, không nói gì, chỉ sử dụng ánh mắt của mình để nhìn hai người, chiến thắng trong cuộc tranh luận im lặng, Sở Dung hỏi: "Có nên dẫn Niên Niên và Tiểu Ngư đi không?" Phó Như Hối suy tư nói: "Chúng ta không phải đi chơi, sao phải dẫn trẻ con theo?" "Hóa ra không phải đi chơi à?” Sở Dung nghi ngờ.

Phó Như Hối ngượng ngùng: "Cũng có thể nói là vậy." Anh miễn cưỡng đồng ý: "Vậy thì dẫn theo đi."

"Tuyệt vời." Ba mẹ con đều vui vẻ hò reo.

Phó Như Hối không bảo Lý Chí Triệu hay Vương Thuấn Hoa lái xe, anh tự cầm lấy chìa khóa xe rôi đến gara cắm vào một chiếc xe bốn chỗ màu bạc khiêm tốn, vừa đủ cho bốn người nhà họ ngồi, Sở Dung ngồi ở ghế phụ, còn Phó Niên và Phó Dư ngôi ở ghế sau. "Chiếc xe này hơi nhỏ." Phó Dư chống cằm, chỉ thấy được nửa mặt Sở Dung phía trước: "Chỉ có thể ngồi hai người."

Phó Như Hối thảnh thơi khởi động xe, cầm vô-lăng: "Nhỏ à? Ba thấy vừa vặn."

Sở Dung tựa vào ghế, mệt mỏi hỏi: "Đi đâu vậy?”

"Đi đến chỗ một người bạn, anh định đặt may quân áo." Phó Như Hối suy nghĩ.

"Thật sự phải đặt may quần áo à?" Sở Dung ngạc nhiên: "Trong vòng một tuần?"

Phó Như Hối kìm nén cười, đáp theo lời Sở Dung: "Phải đấy." Bạn anh có làm kịp không? Phó Như Hối cảm nhận được vẻ mặt do dự của Sở Dung rất đáng yêu, liên trêu chọc: "Không sao, anh sẽ trả thêm tiên cho cậu ấy.'

Sở Dung cảm thấy điều này cực kỳ không phù hợp với tính cách của Phó Như Hi. Lời này của anh như thể một tổng giám đốc bá đạo không nói đạo lý, một lời không vừa ý liên lấy tiên đập người nhưng Sở Dung lại thấy anh không phải là người như vậy. Cô khó hiểu nhìn Phó Như Hối, quả nhiên đã tìm ra chút dấu vết đùa giỡn trên khóe miệng không kìm nén được của anh.

1.73131 sec| 2399.07 kb